Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

CÂU CHUYỆN ĐỨC TIN

Được Cứu Sống Nhờ Một Bài Hát
Ngày xưa, khi cuộc cách mạng Mỹ còn đang tiếp diễn, trải qua mấy đêm liên tiếp hễ người lính nào đứng gác tại đia điểm kia thì đều bị bắn chết cả. Sau khi có năm sáu người chết như vậy, một tín đồ tới phiên mình gác đêm tại chỗ ấy. Đang khi anh đi tuần thì tự nghĩ rằng:

“ta cứ hát khen ngợi quyền phép của Chúa, ắt Ngài sẽ phù hộ ta bình yên”. Anh khởi sự hát thánh ca số 213, lời lẽ như sau: “ Giê-xu đấng hằng yêu thương tôi, tôi mong đến nghiêng trên ngực Ngài. Lúc sóng bủa ầm bên chân tôi, trong khi bão tố đang vang dội. Xin che tôi, xin giấu kín luôn, cho qua cơn mưa ác gió ôn…”. Khi anh hát tới câu; “Chỗ hiểm yếu dầu tôi nan kham, xin thương lấy cánh phủ che giùm”, thì anh thấy lòng bình an vô cùng.
Lâu năm về sau, khi người lính nầy đã lớn tuổi, đứng hát một mình ở một nhà thờ nọ, thì có một người đến hỏi ông rằng:
- Có phải năm ấy, đêm ấy ông đã được cắt canh gác tại địa điểm chiến trường đó không?
- Phải, chính tôi đã canh gác đêm ấy.
- Mấy người canh gác trước ông tại đó tôi đã bắn chết cả. Khi ông khởi sự hát trong đêm ấy, tôi giơ súng lên nhắm ông mà bắn, nhưng khi tôi nghe ông hát rằng: “ Chỗ hiểm yếu dầu tôi nam kham, xin thương lấy cánh phủ che giùm.” Thì tôi chẳng có thể làm hại ông được nữa. Thế là tôi buông súng xuống. Từ đó tôi đã tiếp nhận Chúa và nhờ vậy hôm nay tôi gặp được ông và biết thật Chúa Cứu Thế là Đấng yêu thương chúng ta.
Hai người liền ôm nhau khóc nức nở vì vui mừng trong ơn chăn dắt yêu thương của Chúa Cứu Thế Giê-xu.

(Chuyện Hay Ý Đẹp III. MS Nguyễn văn Bình)



NHỮNG CON VỊT NUÔI
Có một đàn vịt trời đang bay hướng về phía nam để trú đông. Chúng bay tạo thành một chữ "V" rất đẹp trên bầu trời, bất cứ ai ở dưới đất nhìn lên cũng đều phải thích thú.

Một ngày nọ, Wally, một trong những chú vịt trời trong đàn, bỗng nhìn thấy cái gì đó rất hấp dẫn dưới mặt đất... Một cái sân nuôi gà vịt quanh nhà kho, ở đó có một đàn vịt nhà đang được nuôi trong nông trại. Bọn chúng chạy lạch bạch quanh sân, kêu quàng quạc rất vui vẻ nhộn nhịp và mỗi ngày đều được ăn bắp mà người ta thảy ra sân cho chúng.

Wally có vẻ thích thú trước những gì chú chứng kiến. "Chắc hẳn ăn bắp đó sẽ rất tuyệt," chú tự nghĩ, "Còn ở đây, mình cứ phải bay suốt chặng đường dài mệt mỏi này. Mình thích được chạy loanh quanh thảnh thơi trong sân như vậy một lúc." Sau khi suy nghĩ một hồi, Wally quyết định rời khỏi đàn, lượn một vòng về bên trái và lao xuống về hướng cái sân nuôi gà vịt nọ.

Chú đáp xuống giữa những chú vịt nhà trong sân, và bắt đầu chạy vớ vẩn trong sân, kêu quàng quạc như bọn họ. Rồi chú cũng bắt đầu ăn bắp. Trong lúc đó, đàn vịt trời vẫn tiếp tục hành trình bay về phía Nam, nhưng Wally chẳng thèm để ý tới. "Mình sẽ trở lại đàn khi họ từ phía Nam bay ngang qua đây trong vài tháng tới," chú tự bảo.

Nhiều tháng trôi qua và nghĩ rằng đã hết mùa Đông, Wally nhìn lên trời và chờ đợi đàn của mình bay trở về phương Bắc. Khi chúng xuất hiện, Wally thấy đàn của mình bay thật đẹp trên bầu trời. Lúc này, Wally cũng đã thật sự chán ngán cái sân nuôi vịt ở đây rồi.
Nó thật là dơ bẩn! Và ở đây, bất cứ chỗ nào cũng chỉ toàn nghe tiếng quàng quạc mà thôi. "Bây giờ là lúc mình phải rời khỏi chỗ này," Wally thầm nghĩ. Thế là chú vỗ cánh và cố gắng bay lên. Nhưng chú đã tăng thêm mấy ký vì ăn nhiều bắp quá, và chú lại chẳng bao giờ tập thể dục cho đôi cánh của mình nữa.

Cuối cùng Wally cũng bay lên khỏi mặt đất, nhưng chú bay thật chậm chạp và tông ầm vô hàng rào của sân nuôi gà vịt. Chú rớt bịch xuống đất! Wally tự nhủ trong lòng, "Ồ không sao, mình chỉ cần đợi họ bay về phía Nam trú đông lần tới, mình sẽ bay lên cùng mọi người và sẽ lại là một chú vịt trời thôi."

Nhưng rồi đàn vịt trời lại bay qua một lần nữa, Wally lại cố gắng vỗ cánh thật mạnh để bay lên khỏi cái sân nuôi vịt kia. Vấn đề đơn giản là chú không còn đủ sức để bay lên nữa. Cứ mỗi mùa Đông và mùa Xuân, Wally nhìn thấy đàn của mình bay ngang qua trên trời, và chúng cũng vẫy gọi chú. Nhưng mọi nổ lực của Wally đều thất bại.

Cuối cùng, Wally không còn chú ý đến đàn vịt trời bay qua trên đầu mình nữa. Dần dần, chú hầu như không còn nhận ra chúng. Và kết quả cuối cùng là chú đã trở nên một con vịt nuôi.

Thỉnh thoảng chúng  ta mệt mỏi để là những chú vịt trời.... những môn đồ của Chúa Jesus. Thật không dễ dàng để luôn vâng lời Chúa và kỷ luật bản thân mình trên hành trình dài theo Chúa. Khi chúng ta cảm thấy mệt mỏi như vậy cũng chính là lúc Satan xúi giục chúng ta "rời khỏi đàn" và tham gia vào bầy vịt nuôi... chính là thế gian...

Nhưng hãy nhìn những gì đã xảy ra cho Wally. Chú vịt nghĩ chỉ là "tìm hiểu cho biết" một chút thôi, và sẽ rời khỏi nó khi mình muốn. Nhưng chú đã không làm được điều đó. Tội lỗi cũng giống như vậy. Tội lỗi là cái bẫy, và nó có cách để làm chúng ta ngày càng đi xuống.

Cuối cùng, chúng ta chẳng còn nhận ra mình thật sự là ai nữa... Con trai và con gái của Đấng Tối Cao; chúng ta bắt đầu sống như những con vịt nuôi, trái ngược với cương vị là con cái Chúa.

 

Hãy thức canh và cầu nguyện, kẻo các ngươi sa vào chước cám dỗ; tâm thần thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối. (Ma-thi-ơ 26:41)

 Theo monsuptamlinh


Thỏa Lòng Với 20 Ngàn Đô....

Một người giàu có tại Sydney quảng cáo trên tờ báo với nội dung như sau: "Nếu ai chứng minh dược rằng bạn dã thỏa lòng tất cả mọi sự trên thế gian này, thì hãy diện thoại về số 02 0000 0000 dể nhận dược 20 ngàn dô la và chỉ ưu tiên 3 người diện thoại đầu tiên mà thôi".

Người giàu có tại Sydney nhận không biết bao nhiêu là cú diện thoại. Dẫu vậy, chỉ có 3 người dược gặp vị giàu có này thôi.


Cuộc hẹn đã đến. Người dàn ông thứ nhất nói rằng: "Tôi đã có một công việc rất tốt, giám dốc một ngân hàng rất lớn".

Người kế tiếp trả lời rằng: Tôi đã có một gia dình thật là hạnh phúc, vợ tôi rất dẹp, con tôi rất xinh và các cháu đều học hành rất giỏi".

Vị cuối cùng đáp rằng: "Ồ trên cuộc đời này tôi không thiếu bất cứ điều gì, và tôi có tiền mua tiên cũng dược mà...".

Ba người kể trên quí vị nghĩ rằng ai cũng có thể nhận dược tiền phải không?

Nhưng người giàu có này nói rằng: "Nếu quí vị dã thỏa lòng về mọi thứ trên cuộc sống này, tại sao quí vị đến đây dể nhận thêm 20 ngàn đô la nữa...

Ba vị thỏa lòng trố mắt nhìn nhau... Cười và ung dung ra về...
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét